Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

TỘC TRƯỞNG ÁPRAHAM


Ápraham

Mục sư John Piper
Khắp đồng ruộng và rừng cây
của Éprôn, quì xuống trên hai đầu gối của mình
Cạnh hang đá Mặcbêla,
Cụ già rủa sả anathem
về tình yêu và đã hôn lên đôi môi ngọc ngà
của người vợ quá cố; rồi đắp tấm vải lụa the
lên khuôn mặt của nàng,
Thật là xinh xắn duyên dáng hôm nay,
Ông ngẫm nghĩ, khi Abimêléc
từng mong muốn nàng, không một chút tì
hay vít cho tới ngày nầy, song giờ đây
vầng trán kia như giá băng
của Núi Môria. Ápraham
nhũ thầm: "Lần nầy, không có cừu đực
kẹt trong bụi cây thế cho mạng sống của nàng,
Ngài tha mạng con trai tôi, còn vợ tôi thì không"
.
Ông bồng lấy Sara trong cánh tay mình
Rồi đặt cả vạn ngày cùng sự quyến rũ
yên nghỉ trong hang đá của người Hêtít,
Rồi dừng lại một chút trong bóng tối để lưu luyến
sự dính díu thêm một phút nữa.
Thế nhưng trong bóng tối ẩm ướt ấy, trước khi
lý trí ông dậy lên bối cảnh đáng sợ
Một lần nữa: chỗ cao thứ nhứt, rồi thứ hai
Đứa con trai và ông, cô đơn, ông suy gẫm,
đã trèo lên Núi Môria khi ông phấn đấu
với hai hàng lệ và tiếng nấc nghẹn ngào.
Một lần nữa, ông cảm thấy con đường ấy thật rộn ràng
ở đàng sau ánh mắt chẳng có đuôi
đượm vẻ buồn rầu. Nét bối rối hoang vắng
trên gương mặt Ysác khi chàng nhận ra.
và rồi nổi sợ hãi, luồn vào sâu kín,
đến nỗi con ruột ông sẽ rủa sả Chúa
Rồi quằn quại chống lại với sợi dây
để cứu lấy mạnh mình; quơ quào và cắn ghịt
La hét và cuộn lấy với hết sức mạnh mình
giống như bất kỳ một đứa trẻ bình thường khác.
Nhưng Ysác vốn biết mình là con cái
của ông cụ nầy. Do sanh ra thật lạ lùng,
Vốn tự biết mình sẽ chết, rồi xem khinh
nổi đau và nhìn thẳng vào mắt ông
với sự tin cậy của con trẻ và chào vĩnh biệt.
"Giây phút long trọng nhất của đời tôi"
Ápraham nghĩ: "Ôi, người vợ quí báu,
Bóng tối tăm của hang động nầy là ngắn ngủi lắm,
Còn chúng ta được dạy dỗ với niềm tin mạnh mẽ:

‘Có gì khó cho Đức Chúa Trời không?'
Và chúng ta giờ đây không hôn cây gậy
rồi chờ cho tới khi nghe giọng nói của thiên sứ
chỉ ra sự lựa chọn đời đời
về đấng thay thế của chúng ta?
Lần nầy, tình yêu của tôi ơi, quả là không xứng đáng
Đấng Tối Cao sẽ không xen vào
Một con cừu đực cho em — hay cho tôi — Ngài đã chọn
Thay vì thử tôi một lần nữa
không biết là tôi có tin cậy Ngài lúc bây giờ hay không?"
Rồi cha Ápraham bước đi
Và thốt ra mọi lời lẽ ấy với chẳng chút nghi ngờ,
"Như Ngài đã phán, tôi dám chắc mình đã đứng
trong sự sáng, Đấng Xét Đoán cả đất quả là không sai trật.
Chúa không phải là Đức Chúa Trời của kẻ chết
mà là của kẻ sống"
.
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, mọi sự khen ngợi đều quy về Ngài
Khi chúng con thắp lên hai ngọn nến trông đợi.